Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các bài viết của Vuihecungchocopie.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "vuihecungchocopie". (Ví dụ: công thức giải rubik 3x3 vuihecungchocopie). Tìm kiếm ngay
61 lượt xem

Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác Tại Vuihecungchocopie                        

Bạn đang quan tâm đến Câu chuyện về phong cách làm việc của bác phải không? Nào hãy cùng Vuihecungchocopie đón xem bài viết này ngay sau đây nhé, vì nó vô cùng thú vị và hay đấy!

Những câu chuyện về cách làm việc của Hồ Chí Minh

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Phong cách làm việc của Hồ Chí Minh thể hiện ở phong cách lãnh đạo và phong cách làm việc khoa học, có kế hoạch, đúng giờ và luôn đổi mới.

Phong cách lãnh đạo của Hồ Chí Minh là tuân thủ nghiêm nguyên tắc tập trung dân chủ, tập thể lãnh đạo, cá nhân chịu trách nhiệm; dân chủ, nghe đảng viên nói, nghe quần chúng, nghe những ý kiến ​​không quan trọng. Từ việc lớn đến việc nhỏ, mọi người đều tham khảo ý kiến ​​của Bộ Chính trị hoặc những người xung quanh và tuân thủ nghiêm ngặt quy trình ra quyết định. Khi quyết định mọi vấn đề kinh tế, chính trị, quân sự, ngoại giao, khoa học kỹ thuật … người ta đều dựa vào trí thức và đội ngũ chuyên gia. Người yêu cầu phải được chuẩn bị kỹ lưỡng và thông báo rộng rãi để mọi chủ trương, đường lối của đảng, chính sách, pháp luật của nhà nước đều được suy nghĩ và lựa chọn kỹ lưỡng, sao cho sau khi ban hành ít phải thay đổi, bổ sung.

Phong cách lãnh đạo của Hồ Chí Minh là động viên, khuyến khích cấp dưới nói thật, cấp trên không ngại nói thật. Hồ Chí Minh yêu cầu: mọi việc phải học tập, bàn bạc từ quần chúng; tin tưởng quần chúng, theo trình độ giác ngộ và ý chí của quần chúng. Nhưng đừng bao giờ chạy theo số đông.

Khả năng lãnh đạo cũng được thể hiện thông qua các cuộc kiểm tra và kiểm soát định kỳ dành riêng cho tổ chức. Hồ Chí Minh cho rằng, để nghị quyết có hiệu lực, cần có sự kiểm tra, kiểm soát thận trọng, chặt chẽ. Hồ Chí Minh là một tấm gương sáng về phong cách vượt khó. Người thường xuyên đến các địa phương, công trường, xí nghiệp, hợp tác xã, bộ đội …, từ miền núi đến hải đảo, thăm hỏi chiến sĩ, đồng bào, kiểm tra tình hình, kiểm tra công việc của họ. Hàng ngày, người ta đọc báo, đọc thư của người ta, những ý kiến ​​hay, những vấn đề cần tiếp thu, những vấn đề cần giải quyết gấp.

Phong cách lãnh đạo của Hồ Chí Minh là luôn gần dân, tin dân, tôn trọng nhân dân, dựa vào nhân dân, gắn bó với nhân dân. Trong tư tưởng và hành động, Hồ Chí Minh luôn thể hiện lòng kính trọng nhân dân, niềm tin vào nhân dân, xuất phát từ lợi ích của nhân dân, đặt lợi ích của nhân dân và tập thể lên hàng đầu. Lấy nhân dân làm đối tượng phục vụ, phục vụ nhân dân, luôn sâu sát dân, hiểu dân, chăm lo cho nhân dân, nâng cao đời sống nhân dân.

Theo ý kiến ​​của Hồ Chí Minh, một tấm gương sống có giá trị hơn một trăm bài phát biểu trước quần chúng. Cuộc đời và hoạt động cách mạng của Người là tấm gương sáng về đạo đức, phong cách, lối sống để các thế hệ học tập, noi theo. Hồ Chí Minh yêu cầu mỗi cán bộ, đảng viên dù ở đâu, ở đâu cũng phải là tấm gương trong công việc và cuộc sống, đi đôi với hành động của quần chúng.

Phong cách làm việc khoa học, có kế hoạch, đúng giờ và đổi mới của Hồ Chí Minh thể hiện ở chỗ, ai làm việc gì cũng phải điều tra, nghiên cứu, thu thập thông tin, số liệu, nắm bắt tình hình thực tế. Để bám sát tình hình, những người trực tiếp xuống cơ sở thường không được báo trước. Mọi người đi từ ngoài vào trong, từ sau ra trước, từ nơi ăn, nơi ở, nơi làm việc, hội trường …

Phong cách làm việc khoa học của Hồ Chí Minh là không né tránh những tiêu cực, những sự kiện “nhạy cảm”, huống hồ là dùng từ “nhạy cảm” để che đậy sai lầm, che đậy sự thật. , bênh vực lẫn nhau.

Hồ Chí Minh có kế hoạch và có kế hoạch, làm gì cũng được. Từ lớn đến nhỏ, từ dài hạn, trung hạn đến ngắn hạn, từ tháng, tuần đến ngày, giờ. Ai cũng yêu cầu nhân viên phải đi làm đúng giờ, tức là phải tôn trọng mình và mọi người.

Hồ Chí Minh có phong cách làm việc đổi mới. Cuộc đời của một con người là hình mẫu tinh thần của sự đổi mới, sáng tạo, dám nghĩ, dám làm. Ai mà không chấp nhận sự lười biếng, không chấp nhận chủ nghĩa kinh nghiệm, mà không ngừng tiến bộ và ngày càng tốt hơn.

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Bài học 1: Ngày đầu tiên của tôi tại tan trao

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Tác giả: luong thi khanh kể ngoc la record

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Một buổi sáng tháng 5 năm 1945, đồng chí Fan (một võ sĩ) đến gặp tôi và giao cho tôi nhiệm vụ đun nước sôi để nhận quân. Khi nhận việc, tôi nghĩ bộ đội hành quân xa, đói khát nên bàn với anh em nấu cháo cho bộ đội ăn. Trời về chiều. Sau khi tan sở, tôi tranh thủ đi rang một ít trà. Vừa rang trà, tôi vừa nghĩ đến công việc tiếp theo của Liên đoàn Phụ nữ. Trời đã gần tối mà bộ đội vẫn chưa tới. Tôi nhìn vào sân và bất ngờ thấy một nhóm người đi vào. Phía trước là một ông già mặc quần áo nông dân. Anh ta đi giày vải và bước đi nhanh nhẹn. Một nhóm người đã đến nhà tôi. Khi ông già nhìn thấy tôi, ông ấy lập tức chào tôi. Tôi trả lời: “Tôi xin lỗi, tôi không dám”. Ông già nói ngay: “Không phải lỗi của tôi, các đồng chí hãy đi về phía tây và đuổi quân Nhật đi!”.

Bữa ăn đã sẵn sàng. Tôi dọn mâm và mời mọi người. Ông cụ ngồi cùng bàn với đồng chí Quạt và một số đồng chí khác. Nghĩ đến ông cụ đi xa về, tôi bày vài quả trứng lên mâm mời ông. Ông lão lập tức từ chối: “Gà mái sẽ nở ra gà con, sao lại mời chúng tôi?” Thấy tôi cứ mời, ông không còn cách nào khác đành nhận lời và mời mọi người ăn tối.

Một bữa ăn đơn giản đã hoàn thành. Mọi người ngồi quây quần uống nước, hỏi han chuyện gia đình, công việc của tôi. Đồng chí Quạt giới thiệu với tôi người ngồi cạnh ông cụ là đồng chí Đại Quân: “Nếu cần liên lạc với các đồng chí ở đây thì cứ nói chuyện với đồng chí Đại Quân”. Còn ông già vầng trán cao, đôi mắt sắc lạnh, giọng nói ấm áp, rõ ràng thì tôi không biết nữa. Nhưng ông cụ đã lớn tuổi, lại còn tham gia cách mạng nên tôi rất kính trọng. Đối với các đồng chí khác, sự tôn trọng còn được thể hiện trong các mối quan hệ công việc.

Ông già và đồng chí Đại Tống và hai đồng chí khác sống trong nhà tôi. Anh ta mang theo một chiếc máy đánh chữ và hành lý của anh ta rất đơn giản. Các đồng chí khác có bộ đàm. Gia đình tôi đã cho ông cụ và các đồng đội một không gian để làm việc và nghỉ ngơi.

Ở nhà tôi, ông cụ và các đồng đội đều ăn cơm cùng gia đình. Đầu tiên, tôi sắp một mâm riêng cho ông cụ và đồng bọn. Nhưng anh ấy kiên quyết từ chối và mời gia đình tôi ngồi lại với nhau. Người già ăn rất ít, mỗi bữa chỉ được ăn hai bát nhỏ. Ăn ít, làm nhiều, tôi rất lo lắng cho sức khỏe của cháu. Ở quê khi đó, rau xanh rất khan hiếm. Thấy vẻ mặt bối rối của tôi, ông cụ liền hỏi: “Nhà mình có mè xửng không, có chè xanh không?” Tôi đáp: “Có mè xửng nữa, chè xanh nhiều lắm”. “Vậy đừng lo. Chúng ta nhúng măng vào vừng rang muối, nấu canh với nước chè xanh bỏ nước vo gạo thì ngon lắm.” Ông cụ còn khuyến khích gia đình tôi trồng rau muống. Ông già nói với gia đình tôi (Trưởng ban Việt Minh thị trấn mới và cũ): “Thôn trưởng phải vận động quần chúng, dù chạy trốn giặc nhưng cũng phải thu hoạch nhanh chóng. Nếu không họ sẽ chết đói và cần phải trồng nhiều rau muống để tiết kiệm tiền.

Trong nhà tôi, người già làm việc liên tục, ít khi nghỉ ngơi, họ thường dậy lúc 4 giờ sáng hàng ngày và yêu cầu mọi người dậy tập thể dục. Người cao tuổi rất tích cực tập thể dục buổi sáng. Sau khi tập xong, ông cụ vào nhà lấy khăn tắm rửa mặt rồi về nhà ngồi làm việc. Tôi thấy anh ấy đọc, viết, đánh máy, tư vấn, vân vân, không ngừng nghỉ. Thấy vậy, tôi muốn giúp cô ấy giặt giũ. Tôi đã nói chuyện với Đại Đồng về việc này. Nhưng ông già từ chối vì không muốn làm phiền mọi người. Hôm sau, tôi lại nói, lần này, anh đành chịu, đành từ chối. Tôi giặt áo cho cô ấy, lau khô và khâu lại những chỗ bị rách và đứt.

Làm việc từ sáng đến trưa, sau khi ăn xong, không có nghỉ ngơi, ông lão lại rời đi. Đôi khi anh đi dạo trong làng. Tôi thường đến nhà người nhà xem các chiến sĩ ăn uống, nghỉ ngơi. Sau khi về, anh tiếp tục ngồi làm việc cho đến khi người nhà mang cơm tối về. Còn có một đoạn thời gian trong ngày lão bản đi xem luyện quân. Bộ đội đi kiếm củi, nhưng một số đồng chí không đi, ông già liền hỏi: “Tại sao các đồng chí này không đi kiếm củi?” Một số đồng chí trả lời: “Thưa ông, chúng tôi không có dao”. Cụ già nói ngay: “Mày không có dao, có thể vào rừng kéo, bẻ, kéo bằng tay, ngày nắng thì phải đi hái củi, trời mưa thì mới đi hái củi”. bạn có củi. “

Buổi tối, người cao tuổi làm việc đến tận khuya mới được nghỉ ngơi.

Dù bận nhiều việc nhưng ông vẫn dành thời gian để trò chuyện với gia đình và bà con trong làng. Ông thường nhắc lại nỗi thống khổ của nhân dân ta dưới ách thống trị của Nhật Bản và phương Tây. Còn những ai nhất định muốn thoát khỏi ách nô lệ của Nhật Bản và phương Tây, thì con đường duy nhất là phải mạnh mẽ đánh đuổi chúng và giành độc lập, tự do.

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Nguồn: Bác Hồ luôn ở bên chúng ta (hồi ký),

nxb. Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 2005.

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Bài 2: Về chú tân trạo

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Tác giả: chu văn tân (thượng tướng, nguyên Ủy viên Trung ương CPC, nguyên Ủy viên Ủy ban Thường vụ Quốc hội)

Qua những phút đầu tiên tiếp xúc với anh ấy, chúng tôi thấy rất rõ rằng anh ấy có một sức mạnh phi thường để thu phục lòng người. Chúng tôi thảo luận, trao đổi với nhau về tư cách, cách cư xử và vai trò quan trọng của anh đối với sự nghiệp cách mạng:

“Một nhà lãnh đạo cách mạng lão thành, là sự kết tinh của tinh hoa dân tộc, đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm trong quá trình đấu tranh của phong trào cách mạng bốn phương, thông thạo nhiều thứ tiếng, có tầm nhìn xa. Một nhà lãnh đạo có tài … , đã chịu đựng bao gian khổ, hy sinh để đến được đây …… ”.

Bạn thật tuyệt, nhưng thật đơn giản.

Mặc dù chúng tôi chỉ cách bạn vài phút, nhưng tấm gương của bạn đã truyền cảm hứng cho chúng tôi làm việc không mệt mỏi. Ngay từ thuở lọt lòng, chúng tôi càng ở gần Người, càng trưởng thành, càng tự do tư tưởng, càng có niềm tin sâu sắc vào Đảng, vào cách mạng.

Cảnh sinh hoạt tuy đơn sơ nhưng lại là nơi chứng kiến ​​những hoạt động vô cùng phong phú, khẩn trương của các chú trong thời gian sục sôi trước cuộc khởi nghĩa.

Ngoại trừ thời gian cần thiết cho sinh hoạt cá nhân, thời gian còn lại tôi sắp xếp rất chặt chẽ, hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi.

Tôi làm việc cả ngày, thường xuyên vào ban đêm và đôi khi tôi thức dậy trên giường để làm việc. Một lần anh ấy thức dậy vào lúc nửa đêm và chúng tôi ở bên cạnh và hỏi anh ấy, anh ấy nói: “Em đang nghĩ một câu hỏi, em sẽ đứng dậy và viết ra giấy để anh không quên” .

Điều này cho thấy bạn là người cẩn thận như thế nào, ngay cả trong lúc ngủ, bạn vẫn luôn suy nghĩ, tính toán những gì tốt cho nhân dân và đất nước.

Bạn chú ý đến tình hình chung của đất nước, củng cố phòng thủ biên giới, củng cố “vùng căn cứ, củng cố đường giao thông”. Tôi giám sát tiền tuyến, chăm sóc thông tin liên lạc phía trước và mong muốn được tập trung. Giữ lên và xuống.

Công việc bộn bề nhưng bạn vẫn có thời gian để nghiên cứu, viết tài liệu và sách. Ngoài ra, bạn có thời gian để tiếp khách.

Trong công việc, bạn rất nhanh nhẹn và năng động.

Bạn rất chu đáo và cởi mở trong giao dịch với mọi người và quan chức. Be it nung, tay, man, v.v. Ai đã từng nhìn thấy ông ta, khi ông ta ra đi luôn kính trọng và tin tưởng những người cũ của Jinlong như Sư phụ và những người khác, khi gặp mặt đều quay lại nói: “Lão đại già rồi, sao lại có chuyện này? Nhanh nhẹn quá, khỏe mạnh thế sao? Mạnh mẽ quá, tài giỏi quá … “. Người già, người cao tuổi như ông cố, cụ cố cũng đã từng thốt lên:” Người Việt Nam chúng ta thật có phúc khi có được một cụ già. . Và chúng ta hành xử như thế này: Khôn ngoan, tài giỏi, kinh nghiệm và tuyệt đỉnh.

Một lời nói đơn giản của một người nông dân dân tộc thiểu số ở miền núi cũng đủ nói lên lòng tin tưởng sâu sắc của nhân dân đối với Bác và Đảng …

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Nguồn: Bác Hồ (hồi ký),

nxb. Van Hoek, Hà Nội, 1975.

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Bài học 3: Ngày đầu tiên xung quanh bạn

Tác giả: Kangdi (Đại tá, nguyên cảnh sát trưởng, trực tiếp bảo vệ Bác từ năm 1945 đến năm 1951)

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Cách mạng tháng Tám thành công, tôi được cơ quan phân công ở lại căn cứ tiếp tục làm một số công việc cho đến tháng 10 năm 1945, tôi được chi bộ triệu tập về Hà Nội.

Về đến Hà Nội, các đồng chí trong văn phòng cho tôi biết: Trong tình hình hiện nay, ngoài những chiến thuyền mà họ cho là ở phía Bắc, thì chúng tôi – ở phía Nam, trên đất nước chúng tôi cũng có hàng nghìn quân Nhật. Và hàng ngàn quân Pháp.

Sau khi nghe các đồng chí giải thích sự việc, tôi tự nghĩ: Cách mạng của chúng ta đang còn sơ khai, tại sao lại phải đương đầu với nhiều sóng gió như vậy? Và nạn đói và lũ lụt …

Tiếp theo, tôi được tổ chức chỉ định một số nhiệm vụ “bảo vệ đồng chí và phục vụ”.

Bạn thực sự đã làm việc chăm chỉ trong thời gian này. Có nhiều sự kiện của đất nước, nhưng đều có ý nghĩa quan trọng: chỉ đạo cuộc kháng chiến ở miền Nam, lãnh đạo cuộc Tổng tuyển cử đầu tiên của nhân dân ta, xây dựng lực lượng vũ trang bảo vệ Tổ quốc, chăm lo cho nhân dân; với con tàu tư tưởng, chống đói, lụt … Hàng trăm nghìn việc làm đã được tạo ra ở bên bạn. Đồng thời, cơ quan mới thành lập, còn thiếu nhân sự, chưa có kinh nghiệm công tác.

Đó là rất nhiều công việc, nhưng công việc của bạn đã được lên kế hoạch tốt. Hàng tuần, hàng ngày, và đôi khi hàng giờ, có một kế hoạch rõ ràng và được tổ chức tốt. Buổi diễn đó, để tiện theo dõi, vui lòng cho tôi biết trước, kể cả những buổi diễn tiếp theo khác.

Nhìn anh trai của chúng tôi trông chừng chúng tôi, văn hóa của chúng tôi vẫn còn rất thấp, và anh ấy đã sắp xếp kế hoạch học tập cho chúng tôi mỗi ngày khi công việc dừng lại. Giáo viên phân công người giỏi dạy người kém. Anh ấy cũng dạy tôi cách đọc báo và nghiên cứu tài liệu. Những ngày cuối năm 1945, ông bắt đầu dạy triết học cho chúng tôi. Qua tìm hiểu, tôi thấy mình rất sốt ruột với ý nghĩ ngay lập tức tiêu diệt Đạo quân Đá Trời, điều đó là không đúng. Nhưng tôi rất ghét các đảng phái dân tộc chủ nghĩa ở Trung Quốc, tôi chỉ muốn giết họ ngay lập tức, nhất là sau khi họ giết ông Chen Dinglong, một đảng viên xuất sắc của đảng ta. Một ngày nọ, trong lớp học báo chí, tôi hỏi anh ấy:

  • Thưa ông, tại sao chúng tôi giữ những kẻ giết người xấu xa này? Tưởng rác rưởi đó, nhanh tay đặt hàng đi, trong một đêm chúng ta sẽ quét sạch tất cả!

Bạn đã cười. Người đã chỉ vào văn phòng và hỏi tôi:

  • Có một con chuột trong phòng hiện đang gặm đồ đạc, bạn đang ném gạch, tóm lấy nó một cách khéo léo hay xua đuổi nó?
  • Đúng, hãy lấy gạch và đá đi và nếu bạn vứt nó đi, bạn sẽ làm vỡ những đồ vật có giá trị trong phòng.

Kết luận bác bỏ:

  • Phản cách mạng ngày nay cũng vậy. “Anh ấy ngốc, nhưng chú của anh ấy thông minh”. Nếu bạn muốn làm được những điều lớn lao, bạn phải có tầm nhìn xa.

Hiểu vấn đề và chúng tôi sẽ không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào từ bây giờ.

Ngoài giờ làm việc, tôi thường đọc báo và sách vào buổi trưa và buổi tối. Người đọc báo không những phải nắm tình hình mà còn phải kiểm tra, bình luận việc tuyên truyền các chủ trương, đường lối của Đảng với báo chí, đấu tranh chống những tuyên truyền xuyên tạc phản cách mạng. Nhưng nhiều tờ báo quá, hàng chục tờ, không biết người ta đọc thế nào? Những bài báo quan trọng đăng trên báo nước ngoài, các bạn hay đánh dấu để chúng tôi cắt và dán vào một cuốn sổ riêng để tiện theo dõi.

Hàng tuần, tôi cũng đến các trường học, học viện, nhà máy và trại quân sự của PLA để tìm hiểu tình hình và hướng dẫn công việc của mình.

Nó hoạt động, nhưng bạn ăn nó một cách đơn giản. Thuở ban đầu, anh còn cơm đỏ rau muống, ăn cơm với lính canh và cán bộ. Sau đó, chúng tôi khuyên bạn nên nấu ăn cho bạn. Lúc đó lúa mì bị lỗ nặng, phải cung cấp gạo cho quân đội, đầu năm 1946, nạn đói lại đe dọa. Để giải quyết vấn đề này, ông một mặt kêu gọi tăng gia sản xuất, tiết kiệm, mặt khác ông đề ra cuộc vận động “giảm bữa, tránh đói”. Tôi tự cắt cơm vào chiều thứ bảy. Làm việc không ngừng nghỉ cả tuần, nhưng hôm đó, chỉ có một bữa ăn! Có nhiều khi nhìn thấy em đi làm mà tôi rơm rớm nước mắt. Mong anh có tài giúp em một vấn đề nhỏ, em sẽ rất vui.

Anh ấy làm việc chăm chỉ và điềm tĩnh, nhưng anh ấy vui vẻ và giàu cảm xúc. Trong buổi họp báo, ngoài việc giải thích tình hình cho chúng tôi, anh ấy còn kể một số điều thú vị mà chúng tôi sẽ không bao giờ quên.

Tính cách của bạn rất dễ xúc động. Một đêm anh ta ngủ trong một ngôi nhà trên gác và mọi người thức dậy lúc 4 giờ sáng. Ngoài cửa sổ, gió thổi lồng lộng, bên trong vẫn còn lạnh nhưng tiếng trẻ con bán hàng rong cứ văng vẳng bên tai. Bác gái ra mở cửa thấy bé đi vắng thì từ từ đóng cửa lại.

Vừa làm vừa ăn, chẳng mấy khi ngủ yên, lại phải động tay động chân với bọn phản cách mạng. May mắn thay, lần này sức khỏe của tôi đã tăng trở lại. Đó là do bạn luyện tập rất kiên trì. Tôi luôn tập khi thức dậy vào buổi sáng và trước khi đi ngủ vào buổi tối. Đầu tiên, hãy tập theo cách thông thường, sau đó tập đúng cách. Phương pháp đấm bốc thường được luyện tập nhất là phương pháp “Bát liên”, ai đã tập phương pháp này sẽ thấy độ khó của tất cả các môn võ, nhìn bề ngoài thì có vẻ rất dẻo dai, nhưng thực chất thì gân cốt phải hoạt động. Rất năng động và đặc biệt cần sự tập trung tư tưởng cao.

Đầu năm 1947, trước sự tấn công dữ dội của kẻ thù, để thuận lợi cho việc lãnh đạo kháng chiến, ban lãnh đạo của ta đã về vùng Xuantai, vùng căn cứ trước Cách mạng Tháng Tám. Cuộc sống ở đây khó khăn hơn so với khi tôi ở Hedong và Sơn Tây, nhưng công việc ập đến với tôi như một làn sóng.

Tôi vẫn đang làm việc như bình thường.

Tôi nhớ khi tôi mới đến từ Đại lục Tự do, bộ phận tôi đi cùng chú rất nhỏ gọn, chỉ có tám người, vừa là bảo vệ, vừa là thông tin liên lạc, vừa là hỗ trợ. Chúng tôi đã làm một cabin dài hai ngăn. Một nửa để bạn ở và làm việc, một nửa để chúng tôi ở, cũng là phòng ăn, phòng họp.

Công việc an toàn được khuyến khích thực sự vào lúc này. Người đẹp và được giáo dục để giữ bí mật, nhưng vẫn khó giữ bí mật vì sự tôn trọng các cô chú. Vì vậy, cứ hai tuần, mười ngày một lần, họ phải di chuyển.

Công việc của lính canh lúc này có rất nhiều khía cạnh: phòng giặc, phòng thủ, phòng thú. Gửi đến bạn bởi nam hoàng tử (lúc đó là Thứ trưởng Bộ Nội vụ)

Mẹ con chó, chỉ mất một thời gian ngắn là hổ con đã đến.

Về cuộc sống của tôi, tôi gặp rất nhiều khó khăn vì tôi phải di chuyển liên tục và tôi không thể thêm vào đó. Ăn cơm đỏ hàng ngày, luộc hoặc xào rau gió, thái nhỏ, cho hai phần thịt, một phần tiêu, kho ăn dần.

Dù sao, khi chúng tôi sắp xếp chỗ ở, anh ấy đã đưa chúng tôi đến một khóa học chính trị và văn hóa. Điều rất quan trọng là bạn phải thông báo cho chúng tôi về tình hình hiện tại.

Tôi nhớ một đêm chúng tôi ngồi quanh đống lửa, sinh hoạt trong tổ như thường lệ. Chúng tôi đang trao đổi với nhau thì anh ấy đến sau khi nghe tin tức về chiến tranh và chủ trương kháng chiến lâu đời của đảng. Ai ngồi trên gốc cây và đặt câu hỏi cho chúng tôi?

Một trong những đồng đội của chúng tôi hỏi bạn:

– Thưa ngài, chúng tôi vẫn không biết tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy, bởi vì nó làm tổn thương người và gây ra thiệt hại!

Bạn cung cấp cho chúng tôi bản phân tích rõ ràng về ưu và nhược điểm, sau đó đưa ra ví dụ:

Sức mạnh của tôi giống như một cậu bé mười sáu tuổi, và kẻ thù của tôi giống như một ông già gian xảo và độc ác. Làm sao bạn có thể chiến thắng nếu bạn chiến đấu bằng chính sức lực của mình! Cần phải vừa đấu tranh vừa củng cố bản thân thì mới có thể phát triển được. Ta mạnh, địch già yếu, dối mình đánh bại ta có thắng không?

Anh ấy dừng lại để nhìn chúng tôi và khi thấy chúng tôi đã biết, anh ấy kết luận:

– Vì vậy, về lâu về dài, kháng chiến nhất định thắng lợi.

Sau đó, anh ấy nói với chúng tôi:

– Các cô chú ở đây đều có tên riêng, khó đặt tên và dễ lộ. Để tiện cho việc gọi điện, bảo mật và thể hiện quyết tâm chiến đấu của chúng ta, từ nay, tôi đặt cho bạn một cái tên mới dựa trên những gì bạn vừa nói, bạn có đồng ý không?

  • Có! – Tất cả chúng tôi đều hào hứng với cái tên mới.

Anh ấy chỉ vào tôi và gọi lần lượt từng đồng chí. Kể từ đó, tám anh em chúng tôi có tên mới: trường, kỳ, kháng, chiến, đầu, đình, thắng, lộ.

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Nguồn: Tôi là Hồ Chí Minh,

nxb. Quân đội nhân dân, Hà Nội, 2001.

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

4-Mọi người còn nhớ lời bác dặn: “Không làm quan cách mạng”

Tác giả: He Wenjing

Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

Thời điểm, sau Cách mạng Tháng Tám, cán bộ công nhân viên ngành đường sắt nói chung đang tích cực nghiên cứu, sửa chữa, chế tạo súng để bảo vệ chính quyền. Tỉnh ủy xem tôi là thợ cơ khí, và ngay khi tôi từ Dadu trở về, họ đã cử tôi ra bắc mua dụng cụ, máy móc để xây dựng nhà máy quân sự. Trong chuyến đi đến Hà Nội, tôi đã đến nhà của ông Lewanwan, một cựu tù nhân đã trở thành Bộ trưởng Lao động trong chính phủ lâm thời, để tìm kiếm sự giúp đỡ. Qua đêm tại nhà ông, và sáng hôm sau, ông nói với tôi một điều mà tôi không ngờ tới: gặp Bác Hồ! Tôi đã nghĩ rằng tôi đang mơ. Tôi rất xúc động và hồi hộp xen lẫn niềm vui và sự phấn khích. Thật khó để diễn tả cảm giác của tôi lúc đó.

Khoảng 7 giờ sáng, anh ấy đưa tôi đến Bắc Bộ phủ. Chúng tôi đang đợi trên lầu. Vài phút sau, một chiếc ô tô tấp vào lề. Anh ra khỏi xe, theo sau là một cố vấn thường trực. Anh ta mặc bộ quần áo kaki đơn giản, đi cà phê espadrilles và chống gậy trên tay.

Qua sự giới thiệu của người tặng, anh ta ân cần bắt tay tôi. Tôi cảm thấy bàn tay của anh ấy thật ấm áp và những cử chỉ của anh ấy thật ân cần và ấm áp. Bạn hỏi:

  • Bạn làm nghề gì?
  • Thưa ông, tôi là Chủ tịch của Công ty Đường sắt rộng. Tôi được tỉnh ủy cử đến đây mua vật tư, máy móc để chế tạo vũ khí và xây dựng nhà máy sản xuất vũ khí.
  • Bạn có phải là cán bộ cách mạng không?
  • ul>

    Câu hỏi này thật bất ngờ. Tôi không biết nhà cách mạng là gì. Lớn lên như một người học việc và sau đó tham gia các sự kiện, tôi chưa bao giờ nghe ai nói điều đó. Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ: “Tôi là duy nhất. Sao anh không nói là công nhân mà lại tự xưng là chủ tịch …? Thấy tôi bối rối, anh hãy giải thích;

    • Bạn không biết làm cán bộ cách mạng? Phục vụ như một cán bộ cách mạng, chẳng hạn như chủ tịch nước. Có tổng thống thì có tổng thống, giống như quan chức xưa gọi ông là ông to bà lớn, con trai gọi ông là Nuan Nuan, con gái gọi ông là dì. Họ cậy quyền, lợi dụng quyền lực để áp bức, bóc lột nhân dân.

    Sau đó, anh ấy quay sang nhà tài trợ:

    • Một số người trong chúng tôi trước đây là những người làm cách mạng, sống dựa vào nhân dân, được nhân dân đùm bọc, che chở. Giành được chính quyền thì có chức, có quyền thì bỏ dân, quan liêu, mệnh lệnh, hách dịch …

    Đột nhiên anh ấy lấy cây gậy từ mặt và hỏi tôi:

    – Bạn có thể đứng như thế này được không?

    Vì quá xúc động, tôi bối rối và không có thời gian trả lời, bạn hỏi:

    – Có thể không?

    – Thưa ông, tôi không thể.

    – À, không, nếu không, bạn phải dựa vào dân. Nếu không, chúng ta sẽ không có một cuộc cách mạng. Muốn dân ủng hộ thì phải làm cho dân tin, dân phục.

    Xem thêm: Chuyển dung lượng ổ D vào ổ C không mất dữ liệu

    Ngay tại đó, người đã đưa ra kết luận:

    • Tôi đã nói không phải chỉ chú tôi, mà không phải là một cán bộ cách mạng nói chung.

    Tôi thở phào nhẹ nhõm khi trút bỏ được mọi muộn phiền và lo lắng.

    Tạm dừng một lúc trong khi người nói tiếp tục:

    – Ngày về, anh đi qua các tỉnh, gặp anh chị em, anh nói gửi lời thăm hỏi, khuyên không nên làm quan cách mạng.

    Phần bắt tay nồng nhiệt và thân tình như trước.

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Nguồn: Uncle He and Guangdi;

    nxb. Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 2000 .

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    5- Bức ảnh Bác Hổ đã khắc sâu trong trí nhớ của tôi

    Tác giả: nguyen van luu ng (Chánh Văn phòng Chủ tịch nước từ năm 1945 đến năm 1947)

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Anh ấy thường yêu cầu tôi thảo luận với anh ấy và viết câu trả lời cho các phóng viên hoặc các cuộc phỏng vấn trên truyền hình. Đầu tiên bạn hỏi từng câu hỏi và xem cách tôi trả lời, sau đó bạn thêm nhận xét và sửa chữa. Trong thời gian làm việc với bạn, sự hiểu biết của tôi về tất cả các khía cạnh đã được cải thiện rất nhiều. Tối hôm đó về nhà, tôi ngẫm lại quá trình làm việc với anh, ngẫm nghĩ lại những suy nghĩ, lời nói mà anh uốn nắn, sửa chữa, đúc kết kinh nghiệm về cách nghĩ, cách làm. Làm tốt hơn.

    Vì vậy, dần dần, sau khi kiểm tra rất cẩn thận, sau đó tôi biết được rằng cô ấy đã yêu cầu tôi viết ra giấy trước, sau đó cô ấy đã xem xét và sửa lại. Ở giai đoạn này, tôi nhận thấy một tác phong rất nghiêm ngặt, đó là yêu cầu chính xác về cách đánh máy, từng dấu chấm, từng dấu phẩy, từng câu, yêu cầu thẩm mỹ về bố cục của trang đánh máy trình bày một công việc, chức năng hay văn bản. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ sự bối rối và day dứt trong lòng khi ngồi trước mặt anh ấy và nhìn thấy anh ấy trước khi ký vào văn bản, phải thêm một số dấu chấm và dấu phẩy còn thiếu, hoặc sửa một lỗi chính tả mà anh ấy đã đọc ngày hôm đó. Tôi đang vội vàng nên tôi đã bỏ lỡ nó. Anh ấy ký tên, đưa cho tôi và nói: “Hôm nay em đọc không tốt à?”. Gương mặt bạn vẫn hiền lành và thân thiện.

    Dưới sự hướng dẫn của chú tôi, tôi đã học cách thận trọng và nghiêm khắc hơn trong công việc của mình. Sau một thời gian làm việc, dưới sự hướng dẫn của cô chú, tôi đã từng bước trưởng thành hơn rất nhiều. Một lần anh ấy yêu cầu tôi viết một ghi chú theo một cách mới đặc biệt. Anh ta đưa ra một yêu cầu, sau đó anh ta yêu cầu tôi gửi cho anh ta một bức thư tiêu đề, mà anh ta ký ở cuối trang, sau đó trả lại cho tôi, và gửi đi ngay lập tức, không bao giờ cho bạn xem nữa.

    Nguồn: Câu chuyện Người hầu của Chú,

    nxb. Thông tấn xã, Hà Nội, 2003.

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    6-Tôi có bạn trong trái tim mình

    Tác giả: dam quang trung (nguyên tướng, nguyên phó chủ tịch quốc vụ viện)

    Sau khi trở về từ Học viện Quân sự Thành phố Đế quốc, chúng tôi đã tốt nghiệp khóa đào tạo cán bộ quân sự đầu tiên của quân đội chúng tôi.

    Tình hình cách mạng hiện nay cấp bách phải lấy lực lượng vũ trang làm nòng cốt và kết hợp đấu tranh chính trị của quần chúng để đẩy phong trào cách mạng lên một tầm cao mới. Bác ra lệnh thành lập Đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân. Vào ngày 22 tháng 12 năm 1944, toàn đội đã tuyên thệ danh dự tại Plains Woods để trở thành một trong 34 người lính đầu tiên.

    Sau đó, tôi được chỉ định đến Nhà hát Trung tâm Mới để bảo vệ bạn. Các lính canh đang làm nhiệm vụ dưới quyền chỉ huy trực tiếp của tôi. Trong chiến khu không có nhà cửa, lương thực và nơi ở thiếu thốn, cuộc sống hoàn toàn phải phụ thuộc vào sự giúp đỡ của người dân địa phương.

    Trong thời đại mới, tôi cũng ở trong một cái lán dựng trước một hang động. Anh để một chiếc máy đánh chữ nhỏ trên chiếc bàn cót trong túp lều, nơi anh làm việc và ngủ nghỉ.

    Tôi bận cả ngày. Các đồng chí trong Trung ương thường xuyên đến họp, hỏi ý kiến, xin ý kiến. Các tổ chức và người dân địa phương thường xuyên đến thăm anh.

    Bất cứ nơi nào bạn đến, bạn sẽ giành được trái tim. Trong phong trào mới ngắn ngủi, mọi người từ người già đến trẻ em đều kính trọng và yêu quý anh như ruột thịt của mình. Người ta gọi ông là ông Ke – ông Conon, ông Ketai. Có chút thịt rừng săn được, hay măng, thịt cá, rau rừng, người khác đem về cho. Thông thường bạn chỉ cảm ơn chứ không nhận lời. Bạn sẽ không bao giờ làm phiền đồng loại của bạn. Nhiều khi tự ái quá nên tôi bảo vào bếp nấu nướng, chia ngọt sẻ bùi.

    Cuộc sống quá vất vả, về già phải làm việc quá nhiều, sức khỏe không tốt nên thỉnh thoảng bị sốt. Khi đó, anh bị sốt cao kéo dài không khỏi. Chúng tôi rất lo lắng. Thuốc là không đủ. Tôi bị sốt, nhưng tôi vẫn làm việc và không chịu ngủ.

    Tôi đang ở trong cabin bên cạnh bạn. Tối hôm đó, thấy anh ấy làm việc đến khuya và cơn sốt kéo dài, tôi đánh liều vào và nói:

    • Thưa ông, trời sắp muộn, ông bị sốt, xin ông nghỉ ngơi.

    Bạn nhìn tôi trìu mến:

    • Đến lượt người bảo vệ? Bạn sợ sốt mà nằm xuống là nó sẽ xâm nhập. Nếu bạn phải di chuyển, làm việc và đổ mồ hôi thì sẽ nhẹ nhàng và ổn.

    Vì vậy, bạn tiếp tục làm việc. Tôi trông rất tiếc. Người chú sụt cân rất nhiều. Râu, tóc điểm thêm nhiều sợi bạc. Các chú làm việc chăm chỉ dưới ngọn đèn, khi mệt thì ra vươn vai, hít thở khí trời, đi tới đi lui xem anh em chúng tôi đã ngủ ngon chưa, canh phòng nghiêm ngặt. Anh kéo rèm, cuộn chăn cho mọi người rồi tiếp tục làm việc.

    Lúc nào cũng vậy, bạn chỉ đi ngủ khi tiếng chim hót ở lưng chừng núi và trời gần sáng.

    … Ngày hôm sau, tôi báo cáo với cấp trên rằng chúng tôi đang tìm một nhà trị liệu. Có một bác sĩ nổi tiếng ở làng bên, và chúng tôi yêu cầu cô ấy đến thăm ông ấy. Tôi không phản đối hay nói gì cả.

    Sau khi thăm bệnh, bà lão nhờ tôi tìm một số loại lá để mang về theo hướng dẫn của bà. Phần lá luộc chín để hấp cách thủy. Nhưng trước khi lao vút qua, bà lão xoay người như có ma thuật với cành lá. Bạn vẫn ngồi yên lặng. Tôi không dám cười. Tôi tự hỏi làm sao một người cộng sản như anh lại tin một trò bịp bợm như vậy. Nhưng tại sao anh lại để bà già làm vậy, trên mặt anh không có thái độ gì.

    Cuối cùng, bà lão bảo anh hút thuốc trước rồi mới uống thuốc nam.

    Thật vậy, cảm giác nhẹ nhàng và thoải mái hơn sau khi xông hơi. Bạn tiếp tục làm việc. Mãi cho đến khi tôi và chú tôi ra sông đổ rau vào buổi chiều, tôi mới dám hỏi anh:

    Thưa ông, bạn có tin được không?

    Tôi biết rằng bác sĩ trị liệu cũng là những người biết cách điều trị bệnh về mặt tâm lý. Tôi không nên xúc phạm bất cứ ai. Vận động, tuyên truyền người dân bài trừ mê tín dị đoan là công việc lâu dài, phải kiên trì, không nóng vội.

    Sau khi nghe bạn giảng, tôi hiểu thêm về cách cư xử của bạn đối với người dân địa phương, cách tuyên truyền vận động quần chúng của bạn, v.v. Trong mối quan hệ của tôi với mọi người, tôi đã rút ra một bài học cho mình.

    Sau màn giao lưu tiếp lửa giữa Nhật và Pháp, không khí trong rạp chuẩn bị tổng khởi nghĩa rất khẩn trương, sôi nổi.

    Một ngày nọ, người bảo vệ và những người đồng hương của anh ta phát hiện ra rằng có tới 50 người đàn ông đang hành quân theo hướng của phong trào mới với vũ khí. Khi các lính canh ngăn họ lại, họ nói rằng họ yêu cầu được vào căn cứ để gặp lãnh đạo của chúng tôi và hợp tác chống lại quân Nhật.

    Tôi nói với bạn. Tôi biết ngay rằng những người đó chỉ là những tên cướp, nô lệ của Nhật Bản. Chúng giả vờ chống Nhật, lấy cớ là hợp tác với ta, nhưng thực chất là tìm căn cứ của ta, tìm cách vào trong, hợp tác với địch để tiêu diệt cơ quan đầu não của ta.

    Anh ta chỉ thị cho anh ta giết tất cả để không ai có thể trốn thoát.

    Tôi đã nói với anh ấy rằng đừng cho họ biết ý định của tôi. Bề ngoài chúng ta có vẻ hoan nghênh sự hợp tác của bọn họ, nếu muốn đánh quân Nhật, chúng ta yêu cầu bọn họ nhanh chóng đi Thái Nguyên, chúng ta đang đánh quân cảnh của Nhật, sự hợp tác của bọn họ là rất cần thiết.

    Đã không dám từ chối, vì sợ lộ ra bộ mặt phản động, đành phải nhận lời.

    Phương pháp của bạn là: Lập tức cho chúng vượt đèo Lục Sơn đến Thái Nguyên, chúng ta sẽ phục kích và giết chúng.

    Anh ấy định giao cho tôi nhiệm vụ chỉ đạo trận chiến này, nhưng không may là tôi đang phát sốt. Vì vậy, ông đã đích thân ra lệnh và cử một số đi mai phục. Mặc dù đang bị sốt và nằm ở nhà nhưng tôi rất sốt ruột và chỉ muốn phối hợp. Nhớ lời cô chú dặn, khi sốt phải vận động, đừng để sốt bỏng, nên uống nước nóng, đắp chăn rồi buộc dây vào kèo, nhấc lên. trèo lên, và nhảy Đi ra mồ hôi nhễ nhại.

    Sau đó, tôi nghe thấy tiếng súng và biết rằng quân ta đã đánh nhau, rồi tôi hồi hộp lắng nghe tiếng súng phát ra từ đèo và không dừng lại trong nửa giờ. tại sao vậy? Có lẽ trận chiến không diễn ra tốt đẹp. Nếu bạn viết trực tiếp thì không có gì phải lo lắng. Kể từ khi thành lập nước Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân, đây là trận đánh Dongmu lần thứ tư sau một trận đánh kéo dài, chậm chạp và vất vả.

    Ruột của tôi như có lửa đốt. Tôi đang xin phép bạn; đi đến hỗ trợ, và đó là khi tôi biết rằng năm người đàn ông đang chạy về phía căn cứ. Tôi và hai đồng chí khác chạy ra đón đường. Họ chưa biết rằng họ đã bị trừng phạt bởi tôi.

    Tôi và hai người lính đến giả vờ đón họ. Khi cả năm người họ đưa tay ra bắt tay, chúng tôi đặt súng vào ngực họ và ra lệnh:

    – Hãy giơ tay lên!

    Đồng bào cũng ùa về. Vì vậy, chúng tôi sẽ bắt năm kẻ này và thu thập vũ khí.

    Trong khi đó, hãy liên kết đến tin tức về thất bại của chúng tôi trong Trận chiến năm 43. Năm người quay lại bị bắt sống, và hai người chạy đến Thái Nguyên cũng bị giết. Vì vậy, không ai trốn thoát và chúng tôi đã hoàn thành rất tốt đơn hàng của bạn.

    Vì vậy, chúng tôi khâm phục khả năng phán đoán nhanh nhẹn, khả năng xử lý khéo léo và tài xử lý khéo léo của bạn, để những kẻ thù xảo quyệt rơi vào bẫy của chính chúng …

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Nguồn: Anh có em trong trái tim mình,

    nxb. Quân đội nhân dân, Hà Nội, 2001.

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    7 năm không thể quên

    Tác giả: Wuyuan Armor

    Kể từ ngày trở lại Hà Nội, tôi không còn sốt nữa, nhưng cơ thể vẫn rất gầy. Các nếp nhăn trên trán và khóe mắt ngày càng hằn sâu.

    Ở Beifu, mỗi sáng thức dậy lúc 5 giờ sáng để tập thể dục. Ông viết thư chúc sức khỏe, thể dục kêu gọi đồng bào chăm chỉ tập thể dục, cuối thư ông viết “Tôi ở một mình, tôi tập thể dục mỗi ngày”.

    Sau khi tan sở, đến giờ ăn, anh ấy đến nhà hàng với chúng tôi và những người bảo vệ để ăn tối. Chú và cháu cùng bàn, muốn ăn gì thì ăn. Một ngày nọ, tôi rất bận và về nhà rất muộn. Một anh nghĩ rằng anh kia nên quên đặt thức ăn. Mọi người đều tỏ ra bối rối, nhưng anh vẫn vui vẻ ngồi vào bàn và ăn vài bát như mọi ngày.

    Sau bữa trưa, anh ngả đầu trên ghế trong phòng khách và chợp mắt 15 phút. Thức dậy, bạn đọc báo, đọc tin tức.

    Khi ở chiến khu, tôi đi ngủ sớm, không có đèn dầu. Đến đây, bạn thường đi làm muộn. Những người lính đứng canh mấy đêm và thấy đèn trong phòng bác sĩ vẫn sáng. Bạn sử dụng thời gian buổi tối của mình để đọc sách và tài liệu.

    Thời gian làm việc buổi sáng của bạn bắt đầu bằng cuộc họp của Ban Thường vụ và bạn rất coi trọng phong cách làm việc tập thể. Mỗi ngày vào lúc sáu giờ, tôi nói với các đồng đội thường trực của mình rằng ở đây đã về đêm. Nếu có gì cần thảo luận, chúng ta hãy đi.

    Hai cuộc họp công việc của bạn thường khẩn cấp. Công việc của Đảng và công việc của nhà nước. Chống nạn đói, giặc dốt và giặc ngoại xâm. Chống miền Bắc, lo miền Nam kháng chiến. Chăm lo công việc nội bộ. Chăm sóc ngoại giao.

    Cơ quan chính phủ mới được thành lập nên còn rất đơn giản và chưa được tổ chức lại. Các bác thường trực tiếp nghe các đồng chí phụ trách nhiều nhiệm vụ hoặc cán bộ địa phương báo cáo tình hình, bàn cách giải quyết. Đội ngũ nhân viên còn gầy và chưa quen với công việc. Phần lớn nội dung do tôi tự suy nghĩ và soạn thảo, tự đánh máy và làm phong bì để gửi.

    Người viết nhiều thư, lời kêu gọi, bài báo giải thích, cổ vũ, động viên các tầng lớp nhân dân thực hiện chủ trương, chính sách của Chính phủ lâm thời và tham gia các tổ chức cứu quốc.

    Mọi thứ bạn đề cập đều thiết thực, ngắn gọn và cụ thể. Lời nói của bạn là những từ quen thuộc, đơn giản mà mọi người đã sử dụng trong cuộc sống hàng ngày của họ từ thời xa xưa. Sự khác biệt duy nhất là bạn thêm nội dung mới. Nhưng dù mới mẻ đến đâu, người nghe vẫn thấy dễ nghe, hợp tình, hợp lý.

    Những điều bạn yêu cầu đồng bào của mình làm là những điều bạn luôn làm trong suốt cuộc đời của mình. Nếu đây là những thứ xuất hiện ngay bây giờ, bạn nên mô hình hóa chúng trước. Ví dụ, mọi người được khuyên nên nhịn ăn trong mười ngày bằng một bữa ăn để cứu đói. Mỗi tháng ba lần, khi không có gì ăn, anh đến lấy phần ăn của mình và đổ vào hộp cơm để chống đói. Một ngày nọ, khi tổ chức đang ăn chay và gặt lúa, Xiao Fan mời anh ta đến một bữa tiệc chiêu đãi. Khi bạn quay lại, bạn báo rằng bạn đã lấy được gạo của mình. Tôi vẫn quyết định nhịn ăn vào ngày hôm sau.

    Đối với tôi, dù lớn hay nhỏ, mọi thứ đều có tầm quan trọng của nó. Bác thường căn dặn cán bộ phải “làm gương cho đồng bào”, “phải dùng miệng”, “đừng trưng ra bộ mặt của người cán bộ cách mạng để đồng bào ghét, khinh, chê”.

    Tôi dành nhiều thời gian đi thăm thú các địa điểm gần xa. Nhiều lần thăm khám, bạn không thông báo trước. Khi thăm Hội nghị Thanh niên, khi thăm Ủy ban Hành chính Hà Nội, Học viện Quân sự Việt Nam… Khi về Nam Định, thăm nhà máy dệt, khi thăm Taiping Bắc Ninh. Ngoài việc động viên, giáo dục, ông còn muốn biết điều kiện sống của người dân, tâm tư, tình cảm, cách làm việc của cán bộ.

    Chúng tôi tiếp nhiều khách mỗi ngày.

    Những vị khách đó rất khác biệt. Các tướng quân muốn có gạo, xin được nhiều gạo. Nhưng không chỉ là cơm. Họ cũng đòi tiền, nhà ở, bóng đèn, đường, và thậm chí cả thuốc phiện, tất cả những gì họ chưa đánh cắp của người dân chúng ta.

    Có thể đó chỉ là một nhà lãnh đạo. Anh ta cầu xin được gặp tổng thống vì ông ta tuyệt đối không chịu kể chuyện riêng của người khác. Điều duy nhất anh có thể nói với chú của mình là anh muốn bán hàng trăm khẩu súng.

    Đôi khi họ là đại diện của các phái đoàn “Đồng minh”, vâng, vâng, chính là bạn. Những chuyến thăm này phục vụ các mục đích khác nhau, nhưng không có mục đích nào có thiện ý.

    Thỉnh thoảng, các nhà báo nước ngoài đến thăm và tìm hiểu về phong trào ở Việt Nam, cũng như tìm hiểu các chủ trương, chính sách của chính phủ ta. Đôi khi những người đóng giả là nhà báo thực hiện các cuộc phỏng vấn để điều tra thái độ và điều tra các tình huống.

    Phần lớn vẫn là khách hàng trong nước. Họ là đại diện của các tổ chức cứu quốc, công nhân, nông dân, thanh thế, phụ nữ … họ là đại diện của các tôn giáo, các giai cấp hoặc cá nhân công thương nghiệp. Khi một đoàn cán bộ, chiến sĩ vừa ra khỏi miền nam, lần đầu tiên được nhìn thấy Người, họ đã xúc động rơi nước mắt, trước tình thương của hàng triệu đồng bào đang chiến đấu. Một đoàn đồng bào dân tộc thiểu số chia cháo, măng với cách mạng, thăm thủ đô ở vùng giải phóng… Biết đâu một “ông già râu ria nay độc địa đến bàn chuyện dựng nước”. Có thể đó chỉ là một chàng trai đang tìm cớ giải thích chính sách để gặp bạn.

    <3 Một lần, thấy bạn mệt mỏi và bận rộn, anh chị em chúng tôi đề nghị bạn cắt bớt những buổi đánh máy không cần thiết. Bạn đã nói:

    – Chính phủ của chúng tôi mới được thành lập. Đồng bào và cán bộ có rất nhiều điều muốn biết và muốn hỏi. Đây cũng là cơ hội để làm rõ các chủ trương và chính sách của chính phủ và công đoàn cho tất cả mọi người. Chúng ta không nên làm cho đồng hương của chúng ta cảm thấy rằng việc gặp gỡ những người trong chính phủ bây giờ là khó khăn như trước đây.

    Những người lính PLA làm nhiệm vụ ở phía bắc của chính phủ, những người đồng đội lái xe gần tôi, là những người tôi quan tâm nhất. Đối với bạn, bạn không chỉ là một người đồng chí với chủ tịch nước, mà còn là một người cha. Các bạn đều cảm thấy mình có thể giúp đỡ mình quá ít so với những gì các bạn đã dành cho mình.

    Dù rất bận rộn nhưng anh vẫn dành thời gian để trò chuyện, hỏi han anh chị em từ việc ăn uống no nê, vui buồn trong nhà. Tôi thường để ý đến trật tự, vệ sinh nội bộ của binh lính.

    Vào ban đêm, proxy không hoạt động. Thấy bộ đội nằm trong nhà ngột ngạt, anh bảo lên gác cho mát. Một hôm hai anh em bị ngã làm vỡ bàn đá. Các đồng chí quản lý nổi giận và bắt tất cả họ xuống lầu. Khi quay lại thấy vậy bạn đã gọi điện lại cho mình. Bạn đã nói:

    – Bạn là quân nhân, bạn là thanh niên, bạn phải sống cho vui và khỏe. Đấu vật cũng tốt, nhưng để đấu vật, bạn phải tìm một bãi cỏ lớn. Người ngã không đau và không làm hư hỏng, hư hỏng tài sản công. Lần này phải học cho lần sau. Khi các bạn đang chơi với các con vật trong vườn, hãy bảo tôi đến xem cho vui nhé.

    Những đồng chí lái xe hiếm khi đọc sách hoặc báo. Sau khi tan sở, anh gọi điện, yêu cầu ngồi phòng bên và đưa sách báo cho anh. Thỉnh thoảng, bạn sẽ vượt qua bài kiểm tra. Khi anh bước vào, thấy tờ báo trên bàn đã được mở ra, đồng chí tài xế đã ngủ gật dựa lưng vào ghế. Đi ra nhẹ nhàng. Lần khác, anh nói: “Đọc không được, buồn ngủ lắm. Đọc một hồi là mê luôn, lúc mệt thì không còn buồn ngủ nữa”.

    Mùa đông sắp đến. Liên đoàn phụ nữ nhiều nơi nhớ đến chiếc áo ấm của Bác trong ngày gió rét. Cô gái Hà Nội, người phụ nữ cứu nước Quảng An … ra bắc với chiếc áo len dày cộp. Mỗi lần như vậy, anh đều cảm ơn và dặn sẽ đem về tận nhà cho những người già nhất, nghèo nhất trong vùng.

    Sáng sớm, trời rất lạnh, một đồng chí đến nơi làm việc chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mát mẻ của mùa hè. Anh bước vào phòng, lấy chiếc áo len của mình và đưa nó cho người đồng đội.

    Trở lại Hà Nội ở miền Bắc, trong nhiệm kỳ tổng thống, cuộc sống của ông đơn giản và thanh đạm như những ngày ông hoạt động bí mật trong chiến khu.

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Nguồn: Những năm đáng nhớ ,

    nxb. Báo chí Quân đội nhân dân, Thông tin lý luận, Hà Nội, 1990.

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    8- Ngày đầu tiên ở phía bắc chính phủ

    Tác giả: Ruan Wan

    Một lần tôi đến để kiểm tra những người lính bảo vệ chính phủ miền bắc. Đó là một buổi sáng thứ bảy đầu tháng 4 năm 1946, ông thông báo trước cho chúng tôi thông qua vị hoàng tử nam lúc đó là Thứ trưởng Bộ Nội vụ. Em đặt cho anh bộ quân phục Vệ quốc đoàn mới, đồng phục, đẹp. Tất cả các động tác, hô, chào, báo cáo … tôi đều tập trước vài hiệp. Súng và đạn được đánh bóng cẩn thận.

    Khoảng 3 giờ chiều, khi có tin anh đến, các tiểu đoàn tập trung dựng hàng rào vinh quang ở các cổng từ phía bắc vào Bộ Quốc phòng. Chắc chưa bao giờ những người lính ở đơn vị tôi lại đẹp đẽ và gọn gàng như bây giờ, và chắc các bạn cũng hài lòng … Tôi nóng lòng muốn nghe tin các bạn sắp ra mắt. Anh đi qua cửa hông của doanh trại, vào khu sinh hoạt, kiểm tra phòng ăn, phòng ngủ, bếp … Anh xem xét rất kỹ nếp sinh hoạt của đơn vị. Anh chị em chúng tôi là những người mới từ miền núi xuống thành phố nên chỗ ăn, ở, tắm rửa còn nhiều sai sót.

    Bác kiểm tra, nhắc nhở cán bộ về thái độ lãnh đạo, chỉ huy, giáo dục bộ đội tỉ mỉ, cụ thể, sâu sắc. Bài học này, từ những năm đó, cô chú đã tận tình dạy chúng tôi.

    Khi chúng tôi đề xuất gọi các anh em đến nghe bác sĩ, anh ấy nói:

    – Thôi, tôi bảo mọi người về nhà. Tôi sẽ đến thăm mọi nơi để ăn và ở.

    Sau đó, chú tôi yêu cầu tôi nghe tran do:

    – Tinh thần của người chiến binh mới giờ như một tờ giấy trắng. Có những ghi chú giáo dục tốt và xấu, như sơn chúng màu hồng hoặc màu đen. Phải dành thời gian học cách giáo dục anh em để mỗi chiến sĩ của chúng ta là một công dân kiểu mẫu.

    Khoảng một tháng sau, tôi quay lại để kiểm tra thiết bị. Lần này, bạn đã không cảnh báo tôi. Khoảng bốn giờ ba mươi sáng. Trời lạnh. Mọi người cuộn tròn trong chăn và ngủ một giấc ngon lành. Bạn đang gõ cửa của tôi. Anh ấy đợi tôi thức dậy, mặc quần áo ấm và nói:

    Xem thêm: CÁCH LÀM CHO GÀ MAU RA CỰA ĐƠN GIẢN VÀ HIỆU QUẢ

    – Thông báo cho quân đội, chuẩn bị chiến đấu theo kế hoạch.

    Tôi ngay lập tức chạy đến Công ty 1. Tôi đã nói với báo thức đã tắt. Anh ta đang đứng trước sân tập với một chiếc đồng hồ trên tay. Chúng tôi tập trung trong khoảng 15 phút và sau đó kiểm tra số lượng và thiết bị của chúng tôi. Tôi ở đây để báo cáo cho bạn. Tôi bảo từng nhóm vào vị trí chiến đấu. Sau đó, bạn bình luận:

    – Hơi chậm. Nhưng ưu điểm là trật tự và im lặng. Bạn nhớ địa điểm, bạn nhớ công việc, và điều đó là tốt. – nhưng sau đó anh ấy gọi cho tôi và các quan chức công ty và hỏi:

    – Bảo vệ ở đây rất tốt. Nhưng trong Phủ Thống đốc, Phủ Chủ tịch có mấy vệ?

    Sau đó, chúng tôi nhận ra rằng các kế hoạch bảo tồn là không đủ. Tôi nhanh chóng thừa nhận sơ suất của mình:

    – Vâng, thưa ngài, chúng tôi chỉ muốn bảo vệ phía này. Không có kế hoạch nào ở đó.

    Bạn nói chuyện hài hước nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc:

    – Điều gì sẽ xảy ra nếu kẻ gian cố gắng vượt qua một trong số chúng. Bạn có phải thức dậy, xắn tay áo và chiến đấu?

    Nhận xét của bạn là nhẹ nhàng, nhưng chúng tôi cho rằng bạn nghiêm khắc. Sau đó, Đại đội 1 bổ sung kế hoạch sẵn sàng chiến đấu toàn diện, chặt chẽ hơn.

    Tháng 3 năm 1946, các tướng lĩnh quân đội của World Sacher rút lui và theo thỏa thuận giữa hai bên, bàn giao các cơ sở chiếm đóng cho quân đội Pháp. Tình hình thành phố kể cả bọn Tàu, bọn Pháp, bọn Nhật, bọn phản động Pháp, thân tàu rất hỗn loạn và căng thẳng. Hàng ngày có xe đón tôi đi làm ở làng Fanfu (Hedong).

    Chiến tranh chống Nhật Bản toàn quốc bùng nổ. Bác Hồ đã về Việt Nam. Từ đó đến nay, tôi vẫn có nhiều thời gian để gặp và hỏi trực tiếp bạn. Nhưng ký ức về Shoubei ngày đầu tiên được ở gần anh, được anh dạy dỗ, chỉ bảo từ ngày đầu nhập ngũ vẫn là điều sâu sắc nhất mà tôi chưa từng thấy trong đời. cả đời. Hãy quên nó đi ngay bây giờ.

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Nguồn: Tôi có bạn trong trái tim tôi,

    nxb. Đội quân nhan sắc tại Hà Nội năm 2001.

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    9-Ông Ke rất cao

    Tác giả: Wu Dinghe kể

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Chính phủ nhân dân cách mạng lâm thời – Chính phủ lâm thời, nói ngắn gọn như chúng ta quen gọi, là hậu thân của Ủy ban giải phóng dân tộc Việt Nam do Quốc hội mới thành lập để lãnh đạo cách mạng. Cộng lại không có ý nghĩa gì.

    Cách mạng tháng Tám thành công. Chính phủ lâm thời tổ chức cuộc họp đầu tiên tại chính phủ phía Bắc, và trong phòng khách của “nội cung” của cựu đại sứ Pháp và “đại diện của chính phủ mới ở miền Bắc, Bảo Đại-Chen Zhongjin”, trang trí công phu bằng nhung và đèn chùm pha lê. Nhìn ra những khối đá granit, ở “Ngân hàng Đông Dương”, ở Hà Nội lúc bấy giờ còn có hai lâu đài nữa, nguy nga hơn: Phủ Đặc mệnh toàn quyền ở Thảo cầm viên và “Phủ Công sứ” cạnh “Lò đá. Ngôi nhà “. Cả bốn lâu đài được gộp lại thành một, tượng trưng cho chế độ thuộc địa. Ngoài ra, nơi đây còn có “Nhà hát thành phố” hay còn gọi là “Nhà hát phương Tây”, là trung tâm văn hóa của tầng lớp quý tộc cả nước.

    Đột nhiên chính quyền miền Bắc đổi chủ.

    Ngồi ở đó hôm nay là mười lăm bộ trưởng mặc áo choàng vải, hầu hết đều đã trở về thủ đô từ chiến khu chân đất. Họ mặc những bộ đồ rộng thùng thình và có một sở thích mới là được “ôm ấp” bởi đồng bào của họ. Ngoại trừ một cụ già vẫn đội khăn trùm đầu và áo dài kín cổ là Nguyễn Văn Thủ, được gọi thân mật là “Ông Phan Yên”. Không phải vì “ma người”. Nhưng vì các mùa trong năm, từ nhà trên phố Heibu đến nơi anh làm việc, xa, gần pháo đài, anh đều đi bộ trên vỉa hè, trước những ngôi nhà trên phố.

    Các bộ trưởng của “Nhân dân” ngồi quanh chiếc bàn dài bằng gỗ mun phủ nỉ xanh. Một số thì thầm. Không khí rất trang nghiêm. Đồng hồ treo tường, khung chạm khắc và tám tiếng gõ cửa trang trọng vừa kết thúc, khi cánh cửa một căn phòng khép hờ, ông Dong Li từ văn phòng của Huang Mingyan nhẹ nhàng nói: “Hồ Chí Minh,” và nhanh chóng. rời khỏi chỗ ngồi, cánh cửa được mở rộng và chủ tịch chính phủ lâm thời xuất hiện. Một ông già mảnh khảnh trong bộ quần áo kaki màu vàng nhạt có cài cúc ở cổ và đôi giày vải mềm màu đen quấn quanh chân. Khuôn mặt gầy gò, vầng trán cao, chòm râu đen nhánh dài lưa thưa vài sợi bạc, đôi mắt long lanh như gương: “Nguyên Aiguo!”, Tôi thầm nghĩ. Hạnh phúc, hơi bất ngờ. Trong một giây, tôi nghĩ đến tôi đầu tháng, tôi vừa đến chiến khu và muốn gặp em.

    Nhưng anh ấy vẫn rất mệt vào ngày hôm đó, anh ấy nói. Tôi vẫn còn nhớ, mới chiều hôm qua, khi đang đi lên cầu thang phía sau Bắc Cung, tôi thoáng thấy bóng lưng của một ông lão mặc áo chàm màu mướp, đi theo nhân viên bảo vệ đi đến cuối hành lang, anh ấy quay lại. Quay đầu lại thì thầm điều gì đó rồi bảo vệ nhẹ nhàng đẩy anh vào phòng. Sau đó, ông ấy quay lại gặp tôi và nói nhỏ: “Ông ấy đã cao rồi.” Ông cụ chắc là bạn thân của Hồ Chí Minh, biết ông ấy sắp về Bắc Kinh nên đến thăm ông ấy.

    Kìa: dáng người, khuôn mặt giống nhau, kẻ cùng người đi về phía trước. Chúng tôi đứng lên và tôn trọng. Người đàn ông di chuyển nhanh chóng và bình tĩnh, mở rộng vòng tay, yêu cầu mọi người ngồi xuống. Sau đó bật nó lên: Xin chào Bộ trưởng. Cơ thể khỏe mạnh. Xin lỗi, tôi đến muộn … chúng ta hãy bắt đầu làm việc, phải không? Thời gian không còn nhiều, và tôi đề nghị vào đầu tháng 9, chính phủ của chúng tôi giới thiệu đất nước và đọc Tuyên ngôn Độc lập. Tôi sẵn sàng. Vui lòng gửi bản thảo của bạn để được xem xét. Hãy xem xét cẩn thận. Bởi vì chúng tôi sẽ đọc nó không chỉ cho đồng bào của chúng tôi, mà còn cho chính phủ Pháp và nhân dân Pháp, cho các đồng minh. Thật là một mẹo gọn gàng và đầy đủ! Một nhân viên văn phòng giao các bản in cho mọi người. Chúng tôi cẩn thận đọc từng câu, từng chữ, rồi suy nghĩ … Ai cũng nghĩ rất hay, sáng sủa, rắn rỏi, đơn giản và hùng hồn, sắc sảo, chỉ thêm một vài ý nhỏ và sửa một vài từ nhỏ. Sau đó mọi người ký theo yêu cầu của chủ tịch.

    Tôi tranh thủ giờ giải lao để nói chuyện nhẹ nhàng với hiệu trưởng và nhờ sự giúp đỡ để ngày mai có thể “nghe” được hiệu trưởng, vì Bộ Giáo dục có việc khẩn cấp và tôi hy vọng tôi đã được dạy cho một bài học bởi chủ tịch … May mắn thay, mọi người đã đi hết, và người giám sát nói với tôi rằng anh ấy đã sẵn sàng để tôi gặp anh ấy ngay bây giờ, trong văn phòng của anh ấy, ở cuối hành lang. Anh ta đây, đang đợi ở cửa, một căn phòng nhỏ vừa là văn phòng vừa là phòng ngủ: một cái bàn nhỏ, hai chiếc ghế dài, một giá để sách báo, một chiếc giường hẹp, gỗ hỗn hợp, chiếu cói và rèm che.

    Đệ trình của tôi lên Tổng thống: Các sinh viên rất háo hức muốn biết khi nào chính phủ sẽ mở cửa trở lại các trường đại học và tổ chức kỳ thi tốt nghiệp học kỳ hai của họ. Những sinh viên vượt qua học kỳ đầu tiên phải được chính phủ công nhận và trao thưởng. Hiệu trưởng mỉm cười đồng ý yêu cầu của học sinh, nhưng ngày giờ cụ thể do sở quyết định. Bắt tay tôi từ biệt Chủ tịch Ông cũng nói với tôi rằng vấn đề mù chữ cần được giải quyết cho người nghèo.

    Tôi rất vui mừng bởi sự hỗ trợ nhanh chóng của bạn cho những gì tôi vừa yêu cầu trong ngày đầu tiên phục vụ Cách mạng!

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Nguồn: Luật Nhân quyền c Xin chào,

    nxb. Trung tâm Văn hóa – Thông tin, Nhịp điệu

    Ngôn ngữ Đông và Tây, Hà Nội, 2001.

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    10-40 ngày nữa, quay lại với chú

    Tác giả: Chen Dayi

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Vào mùa thu năm 1946, ba đồng chí khác và tôi có đặc ân được tháp tùng chú tôi về nhà trên con tàu dumon ducvin của Hải quân Pháp. Trôi dạt trên biển 40 ngày sống bên bác, tôi càng hiểu thêm về bác, Bác đã dìu dắt, đào tạo, rèn luyện tôi trở thành một người cán bộ cách mạng, trí thức thực thụ.

    Ba buổi sáng, chiều và tối, chúng tôi quây quần bên chú và nghe chú kể về tình hình thế giới, tình hình cách mạng trong nước, đặc biệt là thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám từ năm 1940 đến nay. Chúng tôi để ý đến từng lời nói, từng suy nghĩ, đặt câu hỏi của chúng tôi, bạn đặt câu hỏi lại để chúng tôi thảo luận, cuối cùng là bình luận, phân tích và trả lời. Các hoạt động dễ dàng và thoải mái, với ngôn ngữ đơn giản và dễ hiểu, giải trí, sinh động và thú vị, và độc đáo. Từ việc nhỏ đến việc lớn, từ hiểu biết lý luận đến quan hệ thực tiễn, từ việc dẫn dắt chúng ta trở lại tình hình thế giới của cách mạng trong nước, trở lại nhiệm vụ cụ thể của mình.

    Bài luận giáo dục của bạn kết hợp với những hiện tượng cụ thể, những gì chúng ta đã thấy, đã nghe, đã góp phần nâng cao hiểu biết của chúng ta về lịch sử phát triển thế giới và cách mạng trong nước, đồng thời làm cho chúng ta thấy được ánh sáng của chủ nghĩa Mác – Lê-nin.

    Nhất là những trí thức chúng tôi vừa từ nước ngoài trở về và chuẩn bị bước vào cuộc đấu tranh gian khổ, các bạn chú ý bồi đắp tình cảm, khơi dậy tinh thần yêu nước, củng cố niềm tin nơi đất khách quê người. Bản thân, tin tưởng vào tập thể, tin tưởng cách mạng sẽ thắng lợi. Bác nói với chúng tôi: ở nhà không có gì, đất nước mình thiếu máy móc, nguyên liệu, cả thợ lành nghề mà ít tiền. Thế mà đất nước ta có rừng, núi, sông, đại dương trù phú, nhân dân ta kiên cường, dũng cảm, sáng tạo. Các cô chú hãy chăm chỉ làm ăn, đem những gì học được ở nước ngoài về, áp dụng vào thực tế trong nước và giúp đỡ, hướng dẫn anh chị em trong nước cùng làm. Bạn có thể làm được không?

    Những lời tử tế của bạn đã chạm và chinh phục trái tim chúng tôi.

    Ngoài sự kiện này, anh ấy cũng thúc giục chúng tôi nhân cơ hội tiếp cận các thủy thủ và gây tiếng vang với quần chúng. Đây là một vấn đề đối với tôi lúc đầu. Tôi không quen với việc vận động quần chúng, và việc tiếp xúc với những người lính nước ngoài càng lúng túng. Tôi báo cáo ý kiến ​​của bạn. Bác tận tình, tận tình hướng dẫn cách gặp gỡ, để mắt tới các anh em thủy thủ, cách đi từ thăm hỏi sức khỏe, gia đình, công việc, cuộc sống đến khơi dậy lòng yêu nước, thương dân, dân tộc, rồi đặt ra vấn đề đồng cảm với đồng bào ta. .

    Nguồn: Chúng tôi có một bác sĩ,

    nxb. Lao động, Hà Nội, 1999.

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    11- Một ngày làm việc của bạn

    Tác giả: Hoàng tử kháng chiến

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Là người bảo vệ bạn, tôi thấy rằng bạn có thói quen làm việc rất đúng giờ. Ngay cả trong mùa đông, bạn có thể chủ động đặt giờ làm việc và bám sát chúng mà không cần thay đổi lịch trình của mình. Anh ấy thức dậy lúc 5 giờ mỗi ngày, tập thể dục lúc 5 giờ 15, ăn sáng lúc 6 giờ và đi làm nên những người phục vụ ông cũng rất nhàn hạ.

    Một lần ở Việt Nam, tôi bị ốm và lúc 7 giờ sáng, tôi nói:

    Các chú đang đưa tôi đến một cuộc họp của chính phủ.

    Tôi rất ngạc nhiên vì tôi thấy bạn bị ốm và không thể đứng dậy được. Nhưng bạn nói bạn phải đi họp. Chúng tôi đã phải chuẩn bị cáng để đưa anh đi. Khi đi, bạn phải đi trên đường bao lâu để đến đúng giờ họp? Vì vậy, bạn đang đúng giờ.

    Tôi làm việc cả ngày, các ngày trong tuần và Chủ nhật. Sau mỗi bữa ăn, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi đi làm ngay. Tất cả mọi thứ bạn dự định trong kế hoạch của bạn sẽ được thực hiện.

    Vào buổi sáng, tôi đã xử lý tài liệu của ngày hôm trước để có thể chuyển cho bạn. Tiếp theo, anh tranh thủ đọc các tác phẩm kinh điển. Khi bạn liên hệ với tôi, tôi đã đọc bài đăng chính thức, đọc nó, viết nó, đánh máy và suy nghĩ về câu trả lời.

    Văn phòng của bạn ở Việt Nam đôi khi chỉ là một tấm thảm trên sàn với bất cứ thứ gì bạn cần viết trên đùi. Bất kỳ bài viết dài nào bạn nhập. Do đó, các bài báo dài thường có phần đánh chữ. Khi mệt, tôi kéo võng nằm suy nghĩ rồi dậy đánh máy. Khi bạn hoàn thành, bạn đọc báo. Tin tức đến rất nhiều, và tôi nhanh chóng kiểm tra nó, đặt nó sang một bên sau khi đọc nó, và gấp lại để di chuyển. Bạn đọc báo một cách nhanh chóng nhưng cẩn thận. Các mục cần đọc, đừng bỏ qua.

    Công việc đã xong, nhưng trước khi đi ngủ, tôi đọc sách báo. Ngoài ra còn có các chương trình vào chủ nhật và các ngày lễ. Vì vậy, bạn không có nhiều thời gian rảnh rỗi. Chủ nhật có người đến hỏi tôi tại sao bạn không đưa anh ấy đi chơi, và chúng tôi nghĩ: Dù bạn có làm gì đi chăng nữa, bạn có show diễn, chúng tôi không dám rủ bạn đi cùng.

    Bạn không muốn bất kỳ ai ngồi chơi. Đôi khi thời gian bảo vệ đã kết thúc và chúng tôi sẽ nằm xuống và nói chuyện với nhau. Trong thời gian nghỉ ngơi, tôi đến thăm anh trai tôi. Một ngày nọ, anh ấy gặp tôi trên giường và anh ấy nói:

    -Có phải bạn không thể làm gì không? Nếu không, hãy lấy giường ra và kê lại, ra ngoài và chiến đấu hoặc bổ sung khi bạn có thời gian. Ý bạn là tìm một công việc để làm, không phải để ngồi và tán gẫu ..

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Nguồn: Đ nh ng ng ười giúp bác Hehe ,

    nxb. Thông tấn xã, Hà Nội, 2003.

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    12- Ai chịu trách nhiệm phát triển tài năng?

    Tác giả: strong> strong> g

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Theo quy định của Bộ Ngoại giao nước ta, khi đoàn đại biểu trong nước đến nước nào thì Trưởng đại sứ quán Việt Nam tại nước đó phải đến sớm nhất để báo cáo tình hình thế giới và trong nước với đoàn. dân tộc. , ở nhà, lên kế hoạch làm việc trong ngày hôm đó.

    Chủ tịch Hồ Chí Minh thức dậy lúc 5:30 sáng, làm việc trong 30 phút và tắm. Bạn đã hứa với tôi sẽ báo cáo lại cho bạn sau 6 giờ 15 phút. Tôi rất vui vì tôi đã có thể làm việc với anh ấy hàng ngày lúc 6:15 sáng trong tám ngày ở CHDC Đức. Sáng ngày 27 tháng 5, tôi vào và thấy các bạn đang đợi. Sau khi nghe tôi trả lời phỏng vấn ngắn gọn, anh ấy đẩy hộp thuốc đến trước mặt tôi và hỏi:

    – Bạn thấy điều gì hữu ích nhất về cuộc trò chuyện ngày hôm qua?

    – Thưa ngài, tôi nghĩ rằng chiến lược giáo dục 100 năm rất hữu ích đối với chúng tôi.

    -bạn nói đúng

    Tôi không dám hút thuốc. Bác sĩ cho tôi thuốc và hỏi lại:

    – Bạn đến từ cộng đồng nào?

    – Thưa ông, nhà tôi và xã Phan Bội Châu nằm trong một khu cộng đồng, thôn dân cư, gần kim liên.

    Thể hiện thái độ rất vui mừng, ông hỏi những người con đã khuất của mình tình hình kinh doanh như thế nào. Sau đó, anh ấy nhìn tôi và hỏi

    – Với cương vị của mình, bạn sẽ làm gì cho sự nghiệp trồng người, cho đất nước?

    – Thưa ông, tôi đến đây để học hỏi kinh nghiệm, đi thực tế, xem tình hình của các đồng chí như thế nào, sau đó thường xuyên báo cáo với Trung ương Đảng và Bộ Ngoại giao.

    Sau đó, tôi nghĩ “Tôi chắc rằng bạn sẽ đồng ý”. Tôi không mong đợi bạn nghiêm túc:

    Bạn cũng là người quan liêu phải không?

    Thấy tôi đỏ mặt cúi đầu, anh ấy hạ giọng:

    Nếu bạn tốt với chính quyền trung ương, bạn có thể hoàn thành trận chiến với kẻ thù. Giáo dục con người là nhiệm vụ quan trọng của thế hệ các chú, các anh, các chị. Bạn đang làm gì nữa?

    Thưa ông, tôi đang chăm sóc 149 trẻ em đang học tập tại Cộng hòa Dân chủ Đức.

    Sau đó, tôi nghĩ bạn rất hài lòng, vì bạn luôn hỏi thăm việc học hành, sức khỏe và đạo đức của các con thế nào. Phản bác những lời chỉ trích nhẹ nhàng:

    – Cách tiếp cận của bạn không chính xác. Nếu bạn muốn đi xa hơn, bạn phải bắt đầu đưa đôi chân của mình lại gần. Bước đầu giáo dục các cháu, các anh, các chị, các em học sinh trong đại sứ quán, toàn thể cán bộ, học sinh đại sứ quán có trách nhiệm chăm sóc các cháu. Ngay cả khi anh ta giỏi, anh ta sẽ không làm tốt một mình. Giáo dục các em đạo đức, phong cách, lối sống ở nước ta không chỉ qua lời nói mà qua những việc làm mẫu mực của người lớn nơi đây. Người lớn không có gương mẫu sẽ không được tuân theo.

    Tháng 8 năm 1960, ông trở về Trung Quốc và giữ chức vụ Vụ trưởng Vụ Đối ngoại của Ủy ban Trung ương CPC, đầu năm 1963, ông được bổ nhiệm làm Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Ủy ban Trung ương CPC. Mỗi khi đại diện của các bên khác đến dự tiệc của chúng tôi để trao đổi kinh nghiệm, họ thường được Bác mời. Mỗi lần như vậy, tôi có nhiệm vụ đến thăm khách khoảng 30 phút trước khi ông đến để báo cáo về tình hình đảng của đất nước, kết quả và cảm nhận của các đại biểu về ngày họ gặp gỡ các lãnh đạo đảng của chúng tôi.

    Hàng năm, thường có hàng chục đoàn sang trao đổi kinh nghiệm với bên ta. Do trách nhiệm được giao, tôi đã có thể báo cáo ông nhiều lần trong tám năm này (1961-1969). Người trợ lý nói chung sẽ cho tôi đến sớm 30 phút và đợi cho đến khi tôi có thể gặp trước hoặc vào thời gian được chỉ định. Đưa tin xong, bây giờ tôi thường hỏi thăm công việc, tình hình đất nước, dư luận về một sự kiện gần đây. Mỗi lần làm việc này, tôi học được rất nhiều điều… Đầu tiên, anh dạy “Người lãnh đạo nên nắm bắt vấn đề như thế nào?”.

    Đầu năm 1963, khi mới vào báo cáo, tôi sắp gặp một đại diện đảng đang đến chào bạn. Anh ta nhìn vào tập tài liệu 30 trang trên tay tôi. Bạn hỏi:

    – Bạn định gặp tôi bao nhiêu phút?

    – Thưa ông, 15 phút.

    – Còn 15 phút mà bạn chưa đọc xong báo cáo thì lấy đâu ra thời gian thảo luận? Hãy đóng tài liệu và báo cáo ngay lập tức.

    May mắn thay, tôi đã tự viết báo cáo nên anh ấy gật đầu sau khi phát biểu chưa đầy một phút:

    Sẽ không sao nếu bạn nói rằng nó ngắn. Nhiều cô chú phân công nhân viên viết cho các em rồi đọc như “người đọc”.

    Nguồn: Thời gian ở với Bác Hồ ,

    nxb. Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 1998.

    Xem thêm: Cách làm tỏi ngâm mật ong và cách sử dụng chữa bệnh hiệu quả

    Bạn đang xem: Câu chuyện về phong cách làm việc của bác

    Công khai: VUIHECUNGCHOCOPIE.VN là trang web Tổng hợp Ẩm Thực - Game hay và Thủ Thuật hàng đầu VN, thuộc Chocopie Vietnam. Mời thính giả đón xem.

    Chúng tôi trân trọng cảm ơn quý độc giả luôn ủng hộ và tin tưởng!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Giới thiệu Vuihecungchocopie.vn

Trang tổng hợp về Hình ảnh - thủ thuật ẩm thực và game hay hàng đầu mới nhất VN Chia sẻ mọi thứ về thủ thuật, cách chơi, mẹo chơi, kinh nghiệm và kiến thức hỏi đáp
[email protected]

Vui Hè Cùng Choco Pie

Mobi: 090 631 75 79
Địa chỉ: 599 Lũy Bán Bích, Phường Phú Thạnh, Quận Tân Phú, TP. HCM
 
 

Mạng xã hội